Sự khủng hoảng của chế độ chuyên chế – Tình thế cách mạng chín muồi

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

       Sự khủng hoảng của chế độ chuyên chế – Tình thế cách mạng chín muồi

      Năm 1603, nữ hoàng Anh Êlidabet chết mà không có người thừa kế ngai vàng. Nhằm tránh cho đất nước rơi vào một cuộc khủng hoảng chính trị, người cháu thuộc dòng họ ngoại xa, Giêm VI (James VI) – Quốc vương xứ Xcốtlen – được mởi về làm vua Anh, lấy niên hiệu là Giêm I. Chế độquân chủ chuyên chế vốn được sự ủng hộ của Quốc hội dưới triều đại Tiudơ (Tudor) chuyển sang thời kì xung đột với Quốc hội dưới triều đại Xtiua (Stuart).

Sự khủng hoảng của chế độ chuyên chế – Tình thế cách mạng chín muồi

      Vào lúc này, đời sống kinh tế, chính trị, xã hôi, tư tưởng nước Anh đã và đang có những thay đổi to lớn. Sụ phát triển của nền kinh tế TBCN đưa đến sự ra đời của các giai cấp mới (tư sản, qúytộc mới) ngày càng trở nên mạnh mẽ về mặt tài chính, không còn sự bảo trợ của chế độ chuyên chế. Tôn giáo “Trong sạch” có ảnh hưởng sâu rộng trong đời sống tâm linh của dân chúng Anh.
      Trước những biến đổi lớn đó, vương triều Xtiua khôngnhững không có cải cách gì để đáp ứng nguyện vọng của các giai cấp và tầng lớp mới xuất hiện mà lại thực hiện chính sách thống trị bảo thù, độc đoán. Giêm I, ở ngôi từ 1603 đến 1625 dựa vào Anh giáođểcủng côa ngai vàng, đàn áp dã man các tín đồ tôn giáo Thanh giáo. Nhiều tín đổ tôn giáo này phải lưu vong sảng Hà Lan hay Bắc Mĩ (10 năm trước cách mạng nổ ra có tới 650 tín đồ Thanh giáo lưu vong ra nước ngoài). Giêm I ca ngợi chế độ chuyên chế một số nước châu Âu lục địa, nhất là Pháp và cho rằng quốc vương vâng lệnh Thượng đế thống trị thiên hạ nén cần phải có quyển lực vô biên và sáng tạo ra pháp luật. Nhà vua tự ý thu thuế để đáp ứng mọi nhu cầu ngày càng lớn của hoàng gia. Quốc hội phản đối kịch liệt nên bị Giêm I giải tán nhiều lần.
      Để có tiền bù đắp cho nền tài chính ngày càng cạn kiệt, nhà vua đã bán giấy phép độc quyền buôn bán cho một số dânti thương mại, chủ xưởng độc quyển sản xuất các mặt hàng cho chủ xưởng; thậm chí còn tổ chức việc mua bán quan tước… bất chấp sự phản dối của Quốc hội. Trong chính sách đối ngoại, kết thân với triều đình phong kiến Tây Ban Nha, dù đây là đối thù cạnh tranh nguy hiểm nhất của Anh về mậu dịch trên biển và bảnh trướng thuộc địa. Giêm I không quan tâm việc phát triển hạm đội Anh, để cho các nước châu Âu khác vượt qua trong việc xâm chiếm thuộc địa. Hà Lan đã tích luỹ được số vốn lớn, Bổ Đào Nha chiếm Brazin rộng lớn (gấp 90 lần diện tích chính quốc) làm thuộc địa. Tây Ban Nha và Pháp đe doạ các con đường hàng hải trọng yếu của Anh. Hải tặc người Ả Rập (Angiêri, Marốc, Tuynidi) tấn công vùng eo biển Măngsơ (Manche). Anh bị Hà Lan cướp mất độc quyển buôn bán với thị trường nước Nga rộng lớn…



0 nhận xét:

Đăng nhận xét