Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015
Về tổ chức chính trị, chính quyền Anh đã chia các thuộc địa thành
hai loại: Loại thứ nhất gồm 5 bang, được hưởng quyền tự trị rộng rãi và loại
thứ hai gồm 8 bang, do chính phủ Anh cử người cai trị trực tiếp.
Loại thứ nhất gồm 5 bang: Mêrilan
(Marylan), Đơlaoa (Delaware), Penxinvania (Pennsylvania), Connếchticơt
(Connecticut) và Rôđơ Aixlan (Rhode Island) – Đây là những thuộc địa do nhà vua
nhượng chọ một hay nhiêu địa chủ, hay được hưởng đặc quyến theo một hiến chương.
Loại thứ hai gồm 8 bang còn lại –
Niu Hămsai (New Hampshire), Maxasuxơt (Masachussetts), Viếcginia (Virginia),
Carôlina Bắc (North Carolina), Carolina Nam (South Carolina), Niu Giơsi (New Jersey),
Gioócgia (Georgia) và Niu Oóc (New York).
Tất cả 13 thuộc địa đều phải tuân theo luật pháp của nước Anh.
Quyền hành tối cao ở trong tay Toàn quyền đại diện chính phủ Anh. Ở mỗi bang,
Thống đốc nắm quyền chỉ huy quân đội, hải quân, chọn nhân viên hành chính… Chỉ
có đại địa chủ và đại thương nhân mới có quyền bầu cử, số cử tri chỉ chiếm từ 2
đến 9% dân số. Người Indian, nô lệ da đen và nô lệ da trắng đều không có quyền
công dân; quyền chính trị của thợ thủ công, công nhân, trại chủ cũng rất hạn
chế.
Ngay từ cuối thế kỉ XVII, giai cấp thống trị chính quốc đã coi 13
thuộc địa Bắc Mĩ là một nguồn cung cấp dồi dào nguyên nhiên liệu, thị trường
tiêu thụ cho nền công nghiệp Anh đang phát triển. Bởi vây, chúng tìm mọi cách
để lệ thuộc nền kinh tế các thuộc địa vào nền kinh tế chính quốc. Nhưng đến
giữa thế ki XVIII, sự phát triển kinh tế của thuộc địa lại trở thành mối đe doạ
đối với Anh. Vì vậy, để bảo vệ quyền lợi của chính quốc, Anh đã ra lệnh cấm Bắc
Mĩ sản xuất nhiều loại hàng công nghiệp, cấm mở doanh nghiệp, thậm chí còn cấm
cả việc đem máy móc và thợ lành nghề từ Anh sang và không được tự do buôn
bán trực tiếp với các nước khác. Anh nắm giữ độc quyền xuất – nhập khẩu ở 13
thuộc địa, dân thuộc địa phải mua hàng công nghiệp Anh, những mặt hàng chủ yếu
của thuộc địa thì chỉ được phép bán sang chính quốc. Anh còn giữ cả độc quyền
buôn bán nô lệ da đen đưa sang Bắc Mĩ.
Những chính sách hạn chế nói trên đã làm tổn hại nghiêm trọng đến
quyền lợi của tư sản, chủ nô và các tầng lớp nhân dân thuộc địa. Tuy nhiên mọi
lệnh cấm đoán đó hầu như không được thực hiện triệt để vì gặp phải sự chống đối
của các cư dân thuộc địa, chúng chỉ làm cho mâu thuẫn giữa chính phủ Anh và 13
thuộc địa thêm sâu săc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét