Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015
Trong lúc đạo quân của Crômoen giành được thắng lợi vang dội tại
lóoc thì quân đội của Quốc hội lại bị thất bại liên tiếp. Trước tình hình dó
Crômoen đề nghị Quốc hội cải tổ lại quân đội theo mẫu hình của “quân sườn sắt”,
quy định chỉ huy quân đội phải do những người không phải là đại biểu quốc hội
nắm giữ để loại bỏ các chỉ huy thuộc phái Trưởng lão. Do tính thế khẩn trương
của chiến tranh, Quốc hội buộc phải thông qua “Luật tự rút lui”. Nhờ vậy, các
chức chỉ huy quân đội đều do người của phái Độc lập nắm giữ.
Việc cải tổ của Crômoen đã tăng sức mạnh mới cho quân đội
của Quốc hôi.
Tháng 1 năm 1645, Hạ viện Anh bở phiếu thông qua quyết định xây
dựng quân đội theo “hình mẫu quân đội kiểu mới” của Ôlivơ Crômoen (New Model
Army) gồm 21500 người, trong đó có 1/3 là kị binh. Lực lượng tham gia quân đội
kiểu mới chủ yếu là nông dân, thợ thủ công, chủ xưởng… Người chỉ huy cao nhất
là Tômát Phariphác (Thomas Farifax), 35 tuổi, có tài quân sự. Trợ giúp cho ông
là Crômoen, đồng thời cũng là người chi huy lực lượng kị binh. Việc thăng cấp
các sĩ quan căn cứ chủ yếu vào thành tích chứkhông phải vào dòng dõi. Nhiều sĩ
quan cao cấp có hàm Đại tá vốn xuất thân từ tầng lớp bình dân, song lại có công
lao đặc biệt trong chiến trận như Ch. Pride, Fox, Harrison..
Ngày 14 tháng 6 năm 1645, quân đội của Crômoen thắng lớn
tại trận Nêdơbi (Naseby), làm cho quân đội nhà vua tan vỡ (5000 người bị bắt
làm tù bĩnh, rất nhiều đạn, súng lớn, xe cộ và các giấy tò tài liệu bị quân đội
Quốc hội thu giữ). Sáclơ I bò trốn lên Xcôtlen, và bị người Xcôtlen bắt giữ,
giao cho Quốc hội Anh để lấy thưởng’. Cuộc nội chiến lần thứ nhất kết thúc vào
dầu năm 1646.
Sau khi chế độ phong kiến chuyên chế, do Sáclơ I đứng đầu
bị sụp đổ, Quốc hội trở thành cơ quan quyền lực cao nhất. Do quyền lợi các phe
phái khác nhau nên lực lượng cách mạng sớmbị phân hoá, chia rẽ. Phái Trưởng lão
nắm quyền chi phối Quốc hội, muốn dừng cách mạng, thiết lập chế độ quân chủ lập
hiến, thoả mãn lợi ích của đại tư sản và quý tộc lớp trên. Họ thực hiện một số
cải cách rất hạn chế, như giải tán một số cơ quan chuyên chế cũ (Toà án Chính
trị, Toà án Tôn giáo), bãi bở vai trò nhà nước của Giáo hội Anh, xoá bở các
nghĩa vụ phong kiến của địa chủ đối với vua Anh. Trong khi đó, nền công nghiệp
bị đình đốn, do mối liên hệ kinh tế giữa các miền bị gián đoạn; nông nghiệp
cũng bị tàn phá, ngoại thương giảm sút đã khiến cho đời sống của quần chúng rất
cực khô. Quốc hội không có một chính sách thiết thực nào nhằm cải thiện đời
sống của nhân dân lao động. Các thứ thuế cũ đè nặng trên vai người nông dân vẫn
dược giữ nguyên. Yêu cẩu về ruộng đất của họ không được giải quyết. Liên minh
quý tộc mới và tư sản thông qua “Quốc hội dài” đã thi hành một chính sách ruộng
đất chống lại nông dân, như tịch thu ruộng đất của quý tộc phong kiến ủng hò
Sáclơ I, đem bán lại cho quý tộc mới và tư sản thành thị chứ không bán cho nông
dân; Quốc hội chỉ bãi bở nghĩa vụ phong kiến cho quý tộc mới và tư sản, còn
người nông dân thì vẫn phải gánh chịu đảm phụ và thuế cũ cho chủ đất mới. Như
vậy, sự bóc lột phong kiến đối với nông dân không những không bị thủ tiêu mà từ
nay quý tộc mới và tư sản lại còn có thể tự do quyết định cho nông dân tiếp tục
được thuê ruộng hay đuổi họ. Thậm chí, Quốc hôi còn ra lênh buộc mọi người
trong cả nước phải theo Giáo hôi Trưởng lão, thẳng tay đàn áp những ai có ý
định chống lại.
Đọc
thêm tại: http://kholichsucandai.blogspot.com/2015/07/cuoc-noi-chien-lan-thu-nhat-1642-1646.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
học lịch sử
0 nhận xét:
Đăng nhận xét